Anh không xứng là biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê...
----------
Chợt đọc thấy dòng.." Anh xin làm sóng biếc... Hôn mãi cát vàng em... Hôn thật khẽ, thật êm.. Hôn êm đềm mãi mãi".. tự nhiên thấy nhớ thơ bác Xuân Diệu ghê..
Con đường nho nhỏ, gió xiêu xiêu,
Lả lả cành hoang nắng trở chiều.
Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn.
Lần đầu rung động nỗi thương yêu
Bài Thơ Duyên của ngày ấy... vẫn thấy ngọt ngào.. dù đã 10 năm qua...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cám ơn bạn đã quan tâm đến bài viết của mình nhé!