Phiên bản anime:
https://www.youtube.com/watch?v=rPY7OmJYajY
Phiên bản người đóng:
http://www.nhaccuatui.com/video/ouran-high-school-host-club-tap-1-vietsub-va.zMXWfaepRaQLn.html
Manga:
http://truyenhay24h.com/1395/ouran-high-school-host-club.html
Trích cảm nhận của bạn Dragonindigo về Ouran High School Host Club
Ouran high school host club (Hay Ouran Koukou Host Club- OKHC), một bộ truyện mà xét trên quan điểm cá nhân của tôi là một trong những bộ Shoujo đáng xem nhất. Nói như vậy không phải vì nội dung OKHC mới, không phải vì những chuyện tình sâu sắc giữa cô gái và chàng trai mới lớn, không phải vì bi kịch thường gặp khiến người đọc phải rơi nước mắt. OKHC hay, vì chính cái cốt truyện bình thường, diễn biến đơn giản. OKHC tạo nên một phong cách rất riêng, với những nét tinh nghịch, những tình bạn gắn bó, tình anh em ko thể tách rời, và xen lồng vào đó một chút tình cảm học trò nhẹ nhàng, trong sáng và những tình tiết dí dỏm gây cười.
Câu lạc bộ tiếp viên (Host) trường Ouran gồm 6 chàng trai đẹp trai, con nhà giàu và một anh chàng (mà thực ra là một cô nàng) bình dân rảnh rỗi, chuyên phục vụ những cô nàng cũng rảnh rỗi không kém. Một thế giới nhỏ đã được mở ra trong Host Club. Anh chàng nhóm trưởng Tamaki vui tính, lạc quan,hào hoa với phụ nữ, luôn bày ra những trò vớ vẩn và đem lại phiền phức cho mọi người. Nhóm phó Kyouya lạnh lùng, tính toán, luôn coi trọng lợi ích bản thân mình lên trước tiên, hành động hoàn toàn vì lý trí, không có chỗ cho tình cảm. Haninozuka Mitsukuni – một anh chàng theo đúng phong cách Lolita điển hình, nhỏ người, luôn mang theo một con thỏ bông và thích ăn đồ ngọt. Morinozuka Takashi – con người cao lớn ít nói, bị cho là lạnh lùng song thực sự lại rất quan tâm đến mọi người, luôn tạo ra cho những người bên cạnh cảm giác được bảo vệ. Hai anh em sinh đôi Hitachiin, bề ngoài giống nhau gần như không thề phân biệt được, thích làm những trò kỳ quái và coi cuộc sống như một trò chơi không hồi kết. Cuối cùng là Haruhi, người bình dân luôn cố gắng vượt qua mọi trở ngại để hoàn thành ước mơ được làm luật sư. Bảy người, tưởng chừng khác xa nhau về tính cách, tuy nhiên, lại tạo nên một nhóm hoàn hảo.
OKHC, không phải chỉ để giải trí. Nhìn về tầm sâu, nó đã dạy cho tôi khá nhiều điều. Từ câu chuyện quá khứ nghiệt ngã mà Tamaki gánh chịu khi phải rời bỏ người mẹ người Pháp sang ở cùng với người cha Nhật để mẹ được nhận trợ cấp thuốc men từ bà nội, tôi cảm thấy khâm phục anh vô cùng. Không bao giờ được gặp lại mẹ nữa, đó là cái giá mà người thừa kế tập đoàn Suou phải trả. Rõ ràng đau đớn như thế, mất mát như thế, vậy mà tại sao anh vẫn luôn lạc quan, vui vẻ. Tất cả là nhờ nguồn động lực từ mẹ… mẹ Tamaki đã căn dặn anh phải luôn yêu đời, và cố gắng đem lại hạnh phúc cho người xung quanh. Thế nên, Tamaki đã quyết định thành lập Host Club, mục đích của anh là được làm người khác hạnh phúc. Đối với Tamaki, Host Club cũng là một gia đình thứ hai, cái gia đình đầm ấm mà anh vẫn luôn khao khát.“Trước khi là một Suou, tôi vẫn là một con người, và tôi tự hào về điều đó”. Cái ý chí và mục đích của con người này làm tôi thấy xấu hổ với bản thân, khi mình chỉ mới gặp một chút khó khăn đã chùn bước chán nản. Suou Tamaki đã dạy cho tôi cách mỉm cười trước nghịch cảnh, và cho tôi hiểu được rằng … bản thân mình cũng sẽ hạnh phúc khi đem lại cho người khác hạnh phúc, dù chỉ là nhỏ nhoi.
Kyouya Otori, trái ngược hẳn với Tamaki, anh là con người quyết đoán và nhất nhất đặt lợi ích bản thân lên trên hết. Thế nhưng, mặc dù ngoài miệng nói như vậy, không thể phủ định được rằng anh rất trân trọng tình bạn với Tamaki. Anh đã bỏ ra cả khoảng thời gian tự do ở Pháp để tìm mẹ cho Tamaki mà không cần xét đến “ích lợi”. Phải chăng, trong con người sắt đá ấy là cả một trái tim nồng nhiệt? “Chỉ cần những người muốn hiểu tôi, hiểu được tôi, vậy là được” – câu nói ấy của Kyouya để lại trong tôi nhiều suy ngẫm. Chẳng cần phải lo lắng vì xung quanh ta không có ai hiểu ta, họ chỉ chưa thực sự muốn hiểu ta mà thôi… Kyouya đã dạy cho tôi cách cứng rắn với bản thân, cách trân trọng bạn bè, và bước đầu cho tôi một cách để tồn tại trong xã hội muôn mặt này…
Haninozuka Mitsukuni, con người đã tự dằn vặt không biết bao nhiêu lần để trưởng thành hơn. Sinh ra trong một gia đình có truyền thống võ thuật, mặc dù khả năng của anh được đánh giá cao song ngoại hình dễ thương đã làm lu mờ mất tài năng võ thuật ấy. Mitsukuni không thích hợp với gươm kiếm, tôi nghĩ cái thế giới hợp với anh là thế giới của thú nhồi bông và đồ ngọt. Anh đã cố thay đổi, cố ra dáng nhóm trưởng CLB Judo , cho đến ngày anh gặp Tamaki, để rồi nhận ra rằng, tại sao mình không là chính mình. Thích kẹo ngọt, thích những đồ vật dễ thương thì đâu có gì sai? Được sống thật chẳng phải sẽ thoải mái hơn rất nhiều sao? Haninozuka Mitsukuni, với dáng vẻ ngây thơ nhưng thực chất lại rất chững chạc và già dặn trong cách nghĩ, anh đã dạy cho tôi cách sống thực với chính mình, cách phát huy những ưu điểm của mình, chứ không phải chỉ cố tìm cách xoá bỏ hoàn toàn những khuyết điểm ở bản thân. Vì con người là không hoàn hảo.
Morinozuka Takashi, anh xuất hiện mờ nhạt đến nỗi nhiều khi trong tôi không có chút ấn tượng nào. Nhưng chính cái cách anh luôn ở bên Mitsukuni, chăm sóc cho anh ấy, và cái cách anh thay Bossanova (Kasanoda) gánh chịu những trò chơi khăm ác ý, anh đã toả sáng một nhân cách. Con người ấy, không cần phải nói nhiều, không cần phải lãng mạn hay ngỗ nghịch, nhưng anh cũng vẫn làm cho những người quanh anh cảm thấy bình an. Anh giống như một bờ vai to lớn vững chãi, để các thành viên trong Host Club có thể dựa dẫm lúc mất niềm tin nhất. Tôi học được ở anh cách thể hiện sự quan tâm bằng những cử chỉ thiết thực, chứ không cần bằng những lời nói sáo rỗng.
Hai anh em sinh đôi nhà Hitachiin, hai cá thể sống dựa vào nhau. Đối với họ, cuộc sống chỉ bao gồm hai loại người “là ta” và “không phải ta”. Những trò đùa quái ác thường xuyên diễn ra, cũng chỉ bởi thế giới này đối với cả hai là một trò chơi. Là anh em sinh đôi, liệu có phải lúc nào cũng như mong đợi? Thật đáng chán khi ngay cả ba mẹ cũng không thể phân biệt được cả hai. Lắm lúc, Kaoru muốn tách ra khỏi anh, trong cậu Hikaru là một đứa trẻ nóng nảy mà không có cậu giúp sức thì chẳng thế tồn tại. Nhưng cậu không muốn anh mình cứ mãi dựa dẫm vào mình, vì cậu sợ bản thân mình sẽ cản trở bước tiến của anh. Kaoru, cậu nào có biết, anh em sinh đôi, ngay từ lúc sinh ra đã là hai cá thể tách biệt. Anh em sinh đôi, nào phải là sự cản trở, mà lại chính là điều hạnh phúc… được ở bên nhau, hỗ trợ nhau, giúp đỡ nhau đứng vững trên đường đời dài dằng dặc phía trước. Tôi đã hiểu được rằng, đôi khi chúng ta cần một chỗ dựa, và đó chỉ có thể là người thân của ta, những người gần gũi với ta nhất. Khi mệt mỏi thì đứng gắng gượng, mà hãy trở về, trong vòng tay những người yêu thương…
Ouran High School Host Club… sau những giây phút hài hước cười chảy nước mắt… khiến ta phải dừng lại và chợt suy ngẫm…
29/4/2009
Dragonindigo-một fan cuồng của OKHC
Dragonindigo-một fan cuồng của OKHC
~~~~~~~~
Bài viết đã được đăng trên Sora Gura số 3 , tiếc là mình chưa có cơ hội cầm quyển Sora Gura này trong tay, và đây cũng là số cuối cùg đc xuất bản >.<
Link Sora 03:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cám ơn bạn đã quan tâm đến bài viết của mình nhé!