Thứ Tư, 3 tháng 9, 2014

Ciel Phantomhive - Con người mang cái tên “Thiên đường”… fanfic 2

Cậu, con người mang cái tên “Thiên đường”…
Thiên đường mà Chúa đã bỏ rơi…
Thiên đường của tôi…
====================
Khi mỗi nốt nhạc của bản Violin Sonata giọng Sol thứ ngân lên, lại có một Tartini bán linh hồn cho ác quỷ…
Cậu đã chơi “Âm láy ma quỷ” bằng chính linh hồn mình… Cánh cửa đến với thiên đường đẹp đẽ trong tâm trí vị Bá tước trẻ đã đóng sập, giờ đây, chỉ còn cậu và kẻ hầu cận ác quỷ sóng đôi tiến tới địa ngục…

Cậu bước vào cuộc đời tôi, đột ngột mà nhẹ nhàng. Đẹp như một búp bê sứ. Quả vậy, cậu là một búp bê sứ: Đẹp đẽ, mỏng manh, nhưng hoàn toàn trống rỗng bên trong. Không hề có linh hồn. Hay đúng hơn, một ngày không xa, một ngày rất gần, cậu sẽ không còn linh hồn. Chỉ tồn tại mà không hề sống…

Và như vậy, tôi bắt đầu dõi theo cậu. Dõi theo, như một thói quen rất bình thường, tự nhiên. Như đối với bao người khác. Cậu trong lòng tôi khi đó, có lẽ cũng không hơn họ là bao.

Theo cậu, dừng bước trên đỉnh đồi, bên nấm mồ của cô gái trẻ xấu số.

Theo cậu, bước khỏi căn nhà ngập trong lửa và những tiếng kêu thét ai oán, đớn đau.

Theo cậu…

Và chứng kiến…

Ta chỉ làm vậy vì bản thân.

Cậu vị kỷ.

Ta chỉ cướp đi tương lai của ngươi mà thôi.

Cậu tàn nhẫn.

Bản thân ta cũng đang đi tìm họ. Snake, hãy về cùng ta.”

Cậu dối trá.

Đó là lúc tôi nhận ra, tôi đã yêu cậu tự lúc nào.
Đã có lúc tôi tự hỏi, cậu tồn tại vì cái gì. Rồi tự mặc định câu trả lời, tôi đã nghĩ cậu trả thù vì danh dự của dòng họ Phantomhive. Tôi đã từng nghĩ, cậu giống Uchiha Sasuke biết mấy.

Để rồi cậu bước ra và phủ nhận.

“Đó là những cái cớ con người tạo ra để che đậy những mưu tính ích kỷ của bản thân. Ta làm vậy chỉ vì chính mình.

Cậu trở nên thật đặc biệt với tôi từ giây phút đó. Cho đến tận sau này.

Có lẽ, tôi đã bắt đầu yêu.
Cậu là Ciel Phantomhive, “chó canh của Nữ Hoàng”, người lãnh trách nhiệm dọn dẹp sạch sẽ thế giới ngầm dưới một London phồn hoa, tráng lệ. Nắm trong tay quyền sinh, quyền sát, cậu đã sớm trở thành nỗi e sợ của nhiều người. Sống đúng với cái tên của bản thân, cậu đặt chính mình và nhiệm vụ lên hàng đầu, sẵn sàng giết bất cứ ai cản trở. Ngay cả người thân, máu thịt.

Cậu đã có thể giết chính người dì của mình.

Cậu đã không do dự ra lệnh cho kẻ hầu cận trung thành giết toàn bộ lũ trẻ trong căn hầm ghê rợn đó, bất chấp mệnh lệnh của Nữ Hoàng.

Cậu chẳng ngần ngại bày ra một vở kịch hoàn hảo, tống một thương nhân vô tội vào cuộc đời tù ngục.

Tôi không ngạc nhiên. Cậu là vậy, luôn ngạo nghễ cười, luôn băng giá, luôn lạnh lùng quyết đoán. Và có lẽ tôi sẽ vẫn không ngạc nhiên, nếu đôi khi, cậu không thật kỳ lạ.

Cậu đã cản Sebastian khi hắn muốn giết dì Ann.

Cậu lao tới cứu Elizabeth khi đối mặt với con gấu hung hăng đói mồi.

Cậu bỏ công tới khu trại trẻ mồ côi vô danh trên đỉnh đồi, chỉ để ra về tay trắng.

Có mâu thuẫn quá không, Ciel?

Không. Con người là bản thể của những mâu thuẫn. Cậu, cũng không là ngoại lệ.

“Ta là con người, Sebastian!”

Nhưng tôi yêu cậu, chính vì cậu được sinh ra là một con người.
“Có những thứ ta không bao giờ có thể lấy lại được dù có cố gắng đến đâu. Và có những nỗi ác cảm mà ta sẽ chẳng thể nào giũ bỏ.”

Cậu từng nói những lời đó thản nhiên như một điều tất yếu. Gương mặt trắng sứ lạnh băng không chút xúc cảm. Và tôi cũng chẳng biết nên cảm thấy thế nào. Chỉ thầm hỏi, phải chăng cuộc đời cậu đã khổ đau đến thế?

Một cảm giác xót xa vô hình. Tôi cảm tưởng, cậu sẽ chẳng bao giờ có thể mở lòng.

Một lần nữa, tôi đã nhầm, Ciel.

Tôi nhận ra bản thân đã sai biết mấy, khi thoáng thấy chút lo âu trong đôi mắt to tròn trước cảnh Sebastian bị đánh trọng thương. Hay lúc nụ cười thiên thần lại xuất hiện trên đôi môi nhợt nhạt khi nghe lời chúc mừng sinh nhật. Và bất giác, cậu khiến tôi mỉm cười.

Ấm lòng khi thấy cậu vẫn còn có thể quan tâm…

"Đừng đi, Sebastian."

Cậu cần hắn. Cậu tin hắn. Luôn luôn.

Đôi khi, tôi vẫn băn khoăn tự hỏi, cảm giác tin tưởng một kẻ sẽ lấy mạng mình trong nay mai như thế nào.

Cậu biết rõ điều đó hơn ai hết, phải không Ciel?

Chắc hẳn, nó không dễ chịu gì. Và tôi càng thêm ngạc nhiên khi nhận ra, bất chấp điều đó, cậu vẫn tin cậy hắn hơn bất cứ ai khác trên đời.

Niềm tin, hay phải chăng còn điều gì khác nữa?

Lần đầu tiên, tôi cảm thấy, có lẽ tường tận mọi điều cũng không thực sự quan trọng. Điều quan trọng nhất, đó là cậu đã tìm được một bờ vai để dựa vào, kể cả khi hắn là hiện thân của Địa ngục. Xét cho cùng, con người và ác quỷ cũng không khác biệt là bao.

Tôi chợt nhận ra, điều tôi mong mỏi nhất, là cậu có thể dừng chân tại một bến đỗ của cuộc đời. Rời xa thế giới xô bồ đầy cạm bẫy mà cậu phải đối mặt mỗi ngày, và có thể cười thanh thản, chỉ vậy thôi.
...
Rồi tôi gặp cậu của ngày xưa. Đứng bên cha, cậu hạnh phúc giới thiệu tên mình. Ngây thơ. Thánh thiện. Cậu, là một thiên thần, hay chính là thiên đường trong một hình hài nhỏ bé? Đủ trong sáng, đủ thần tiên để khiến người khác ngỡ ngàng…

Và đôi mắt… Xanh biếc, trong veo, phản chiếu cả bầu trời cao rộng…

Cho tới khi một kẻ đã cướp đi tất cả bằng ngọn lửa hung tàn.

Đôi mắt kia, đã không còn màu xanh ấm áp thiên thần. Chỉ lạnh lẽo một sắc màu của đại dương sâu thẳm. Lạnh thấu xương. Buốt giá bởi những hận thù và toan tính.

Sắc xanh ẩn chứa những tiếng vọng oán thán nơi Địa ngục.

Nơi những con sóng ngầm giận dữ giấu mình dưới mặt biển giá băng.

Màu xanh trải mênh mang, như cuốn con người vào vòng xoáy vô tận của những căm thù và tội lỗi.

Màu xanh mà tôi yêu nhất.

Tôi có nên căm hận kẻ đó? Kẻ đã cướp đi tuổi thơ và mơ ước trong đôi mắt màu ngọc lam tuyệt đẹp, chẳng để lại gì ngoài bóng tối và tâm địa không bao giờ nên có ở một thiên thần mười tuổi. Căm hận, hay biết ơn? Vì tôi biết, tôi sẽ chẳng thể yêu cậu đến mức này, nếu cậu không phải là Bá tước Phantomhive nhẫn tâm và giá lạnh.

Tôi yêu cậu. Không phải sự đồng cảm với một quá khứ đau buồn. Vì chính cậu cũng không bao giờ cho phép bản thân chìm đắm trong quá khứ đầy khổ đau, vậy tôi càng không có lý do để yêu cậu vì lẽ đó.

Những gì tôi yêu, là chính con người cậu. Vẻ thanh lịch đắng cay mà cậu luôn khoác lên mình. Lối nói châm chọc sâu cay luôn hiện hữu trong từng lời giao tiếp. Yêu, yêu lắm sự lạnh lùng quả quyết, sự khôn ngoan tinh nhạy, lý trí lạ thường và cả những giây phút hành xử tàn độc. Vì cậu là Ciel Phantomhive, thế cũng là quá đủ.

Tôi hạnh phúc vì đã có thể yêu cậu, Ciel à.
====================
“Chiếu tướng.”

Câu nói ưa thích của cậu. Đích đến mà cậu luôn hướng về, luôn chờ đợi.

Tôi, vẫn sẽ ngồi đây, dõi theo cậu trong im lặng, khi cậu từng bước đến với kết thúc của mình. Và tôi vẫn sẽ yêu…

Thiên đường của tôi…

p/s: Bài trên là bài đôi lời review về Ciel của yukihana_ỵukino nhá

Có lẽ ai vào blog của midnight, sẽ thấy số lượng review về Ciel nhiều đến thế. Bởi vì mình thích cậu ấy. Ở cậu ấy mình thấy sự cô đơn trong mình. Cô đơn đến hiu quạnh, băng giá, và nghi ngờ không tin tất cả mọi thứ. "Ta chỉ tin vào chính mình". Mid cũng giống cậu ấy, vùng vẫy đến cạn kiệt mọi thứ, để giành lấy sự sống cho chính mình. Như Ciel từng nói: "Nếu có 1 sợi chỉ của sự sống trong hàng ngàn người, ta cũng sẽ là người duy nhất nắm lấy sợi chỉ ấy". Mid cũng vậy, chỉ cần có một cơ hội, dù rằng rất nhỏ, nhỏ như sợi chỉ. Mid cũng sẽ cố gắng hết mình để nắm lấy nó.

Với Mid, cuộc sống cũng khắc nghiệt như những gì Ciel trải qua, nó không phải là màu đen buồn thảm như máu và nước mắt, vì chẳng còn máu và nước để chảy nữa. Cũng không phải toàn màu hồng.. Nó là một màu xám, buồn và chán ngắt mà mình luôn vùng vẫy để thoát khỏi nó.

Ciel không giống với bất kì một nhân vật anime hoặc manga nào khác. Không phải tuyệt vời như anh hùng, cũng không ủy mị, cũng không quá tàn ác. Với mid, cậu ấy là một người đặc biệt, không đẹp nhưng "độc", là một nhân vật mà mid cảm thấy xót xa, nhức nhối mỗi khi hồi tưởng lại.

3 nhận xét:

  1. Cậu, con người mang cái tên “Thiên đường”…
    Thiên đường mà Chúa đã bỏ rơi…
    Thiên đường của tôi…

    Trả lờiXóa
  2. Khi mỗi nốt nhạc của bản Violin Sonata giọng Sol thứ ngân lên, lại có một Tartini bán linh hồn cho ác quỷ…

    Trả lờiXóa

  3. Tôi yêu cậu. Không phải sự đồng cảm với một quá khứ đau buồn. Vì chính cậu cũng không bao giờ cho phép bản thân chìm đắm trong quá khứ đầy khổ đau, vậy tôi càng không có lý do để yêu cậu vì lẽ đó.

    Những gì tôi yêu, là chính con người cậu. Vẻ thanh lịch đắng cay mà cậu luôn khoác lên mình. Lối nói châm chọc sâu cay luôn hiện hữu trong từng lời giao tiếp. Yêu, yêu lắm sự lạnh lùng quả quyết, sự khôn ngoan tinh nhạy, lý trí lạ thường và cả những giây phút hành xử tàn độc. Vì cậu là Ciel Phantomhive, thế cũng là quá đủ.

    Trả lờiXóa

Cám ơn bạn đã quan tâm đến bài viết của mình nhé!