Thứ Năm, 4 tháng 9, 2014

Rượu và Thơ

Rượu có uống đâu, sao đã say? 
Say tình nhân thế lắm đổi thay
Hôm nao còn nói câu nhân nghĩa 
Thoáng chốc bạc tình, thật mỉa mai

Tôi vẫn còn đây, vẫn mãi say
Say rượu nhân tình, đủ đắng cay
Nghe dòng máu nóng hoa tâm não
Thế sự vô thường mãi vần xoay


Say men rượu ngày mai sẽ tỉnh,
Say men tình liệu có tỉnh được không?!
Rượu giết ta say rồi lại tỉnh,
Tình giết ta chết giấc ngàn thu...


Uống cạn cùng anh hỡi người dưng
Duyên tình nợ đoản vứt lên lưng
Khom mình vác nặng anh đem cất,
Rượu cạn ,sầu vơi,lệ chẳng dừng...

Trăng lên gẩy độ say mềm.
Ngả nghiêng-nghiêng ngả bên thềm nhả thơ.
Khi vui men đắng đang chờ.
Khi buồn men có thờ ơ với lòng.
Vài ly - đời có hư không.
Men cay gió lạnh trăng quầng làm vui.
Uống đi - thi phú say vùi.
Sáng mai thức giấc bùi ngùi đêm trăng


Bài viết: rượu và thơ 

Nguồn 
Zing Blog

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cám ơn bạn đã quan tâm đến bài viết của mình nhé!