Thứ Hai, 1 tháng 9, 2014

Ngập Ngừng

Ngập Ngừng
Hồ Dzếnh 


Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé,
Để lòng buồn tôi dạo khắp trong sân.
Ngó trên tay, thuốc lá cháy lụi dần...
Tôi nói khẽ: gớm, làm sao nhớ thế!


Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé.
Em tôi ơi, Tình có nghĩa gì đâu,
Nếu là không lưu luyến buổi sơ đầu ?
Thuở ân ái mong manh như nắng lụa,
Hoa bướm ngập ngừng, cỏ cây lần lữa,
Hẹn ngày mai mùa đến sẽ vui tươi,
Chỉ ngày mai mới đẹp, ngày mai thôi!

Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé,
Tôi sẽ trách -- cố nhiên -- nhưng rất nhẹ;
Nếu trót đi, em hãy gắng quay về,
Tình mất vui lúc đã vẹn câu thề
Đời chỉ đẹp những khi còn dang dở.
Thơ viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ,
Cho nghìn sau... lơ lửng... với nghìn xưa...


:D Thơ của bác Hồ Dzếch


... Promise to come, my love, but don’t you come...
Grief-struck, I’ll pace the courtyard as I watch
The cigarette burn slowly in my hand.
I’ll say so softly, "Oh, how I miss you!"


Promise to come, my love, but don’t you come.
O darling mine, can love make any sense
After its early stage, when it’s so frail,
more fragile than a sunbeam, than sheer silk?


They shilly-shally, flowers and butterflies,
hoping tomorrow will bring joy and cheer.
Happiness is tomorrow, not today ---


Promise to come, my love, but don’t you come.
I’ll shun you—silently, I’ll slip away.
If you do come, please turn around and leave,
for love will lose its flavor once fulfilled—
the very best is life you’ve yet to live.
Finish no letter, land no boat --- between
the past and future leave them dangling there …

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cám ơn bạn đã quan tâm đến bài viết của mình nhé!