Tôi
thường nghĩ em thật phiền, nói rất nhiều, lại chẳng bao giờ
chịu yên tĩnh một chỗ, luôn khiến cuộc sống của tôi xáo động
lên.
Rồi, em đi, không còn ai gây phiền cho tôi nữa.
Rồi, tôi chợt thấy, hoá ra, ngoại trừ tiếng nói của em, thế
gian này thanh âm vô cùng ít, hoặc có, cũng chỉ là tiếng ồn
rất xa rất xa của bên ngoài.
Thế giới nhỏ của tôi khi không có em, hoá ra lại tĩnh đến ngột ngạt như vậy.
Tôi bảo em "Tôi đã quen một mình như thế". Chỉ là, một mình thì sao quen được chứ?
Tôi nên quen với việc có em, thế nhưng vì chính tôi, em đã đi rồi...
[ Written by Yusakumi Kudo ]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cám ơn bạn đã quan tâm đến bài viết của mình nhé!