Chúng sinh đều bước trên con đường này...
Trước mắt là một mảnh sương mù... Ghen tỵ nhìu lắm... Trói buộc nhìu
lắm... Yên lặng thừa nhận, cầu xin không phải đau khổ
Tình yêu sâu đậm này nên kết thúc như vậy thôi Nỗi cô đơn ăn mòn niềm cô độc
Niềm đau nhìu lắm... Đều vô phương đền bù
Chỉ có thể trộm ôm lấy hồi ức mà khóc...
Giác ngộ buông xuống mọi gánh nặng trên vai... Chỉ cầu một thứ thuộc về mình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cám ơn bạn đã quan tâm đến bài viết của mình nhé!