Tôi chỉ là người qua đường lạc lõng
Không thuộc về bất cứ một nơi nào
Tôi lang thang trên khắp nẻo thiên đường
Và ở trọ nơi chín từng địa ngục.
Khi tôi đến, không một ai chờ đợi
Lúc tôi đi, chẳng ai tiễn bao giờ
Nơi đông người, tôi như
kẻ cô đơn
Chốn vắng vẻ, tôi một mình một bóng.
Sáng thức dậy, tôi cười vang vũ trụ
Đạp dưới chân, muông thú, núi non, rừng
Lúc tôi buồn, cất tiếng thét rền vang
Cả trái đất, sẽ thấy đang rung chuyển.
Tôi di chuyển trong thiên
hà vô tận
Đến rồi đi, âu củng chuyện thường tình
Vì chuyện đời, có hợp, phải có tan
Và tôi đó...người qua đường lạc lõng.
GT.
Kiếp nhân sinh con người ai chẳng thế
Không cười vui thì nước mắt tràn trề
Không hạnh phúc thì đau
khổ ủ ê
Đời là vậy,vui buồn ai chẳng sống
Tôi xin người đừng nên quá tuyệt vọng
Phần số kia đừng đổ lỗi quá công
Bởi nhân sinh phải trả nợ tang bồng
Đời là thế,khóc cười cũng phải sống
Thôi thì hãy cố vui lên
mà sống
Cho cuộc đời mình không còn những đớn đau
Hãy vui lên cho hạnh phúc
mai sau
Đừng nhìn lại niềm đau vừa chấm dứt!!
KHÔNG
Bởi vốn dĩ đời là không vọng tưởng
Vạn phù du mờ mịt kiếp vô hồn
Thân con người ví tợ khói và sương
Hồn mỏng mảnh theo mây
mù gió cuốn
Kiếp phù du biết tìm đâu nơi chốn
Ta trú tâm an hạ lánh
phong trần
Lấy nghĩa tình làm thước mực đo cân
Thoát ra khỏi những tầm thường vật chất
Người qua đường lòng vô tư sống thật
Cõi tạm thôi nên chớ bận vương vào
Kẻ điên cuồng hay người trí thanh cao
Cũng rồi sẽ chạm chân
vào cửa tử
Đến rồi đi, luật trời bình tâm giữ
Lẽ vô thường có có lại hoàn không
Đến và đi cho nhau trọn tấm lòng
Cười vui vẻ qua đường chào nhau nhé..!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cám ơn bạn đã quan tâm đến bài viết của mình nhé!